Nhân duyên

Nhân duyên

Tác giả: Sưu Tầm

Nhân duyên

Bà mừng mừng tủi tủi giúp tôi bỏ hành lí xuống, giục tôi ra giếng lấy nước rửa mặt. Nước giếng mát lạnh như kem làm tôi tỉnh táo hơn sau cả chặng đường dài. Khi tôi quay lại, bà đã hâm nóng cơm canh. Bà cháu tôi vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ. Ăn xong, tôi rửa bát còn bà đun nước pha chè. Lâu lắm mới thưởng thức lại vị chè xanh man mát, đăng đắng làm lòng tôi thấy dễ chịu vô cùng. Vừa uống trà vừa nhâm nhi món bánh đậu xanh bà làm, tôi cảm thấy đây đúng là một trong những thiên đường của cuộc đời tôi. Bà cười hiền hậu hỏi tôi:


- Mọi chuyện trên thành phố có ổn không Vy?


- Ổn, bà ạ - Tôi cười gượng gạo, ôm lấy cánh tay bà lắc lắc.


- Cháu nhớ bà lắm.


- Cái con mèo con này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng.


Bà cười hiền, vuốt tóc tôi. Tóc bà tuy đã lấm tấm bạc nhưng ngày xưa, nó dài và đen láy. Ai cũng bảo tôi nhìn giống bà ngoại tôi. Cũng một gương mặt bầu bầu, một mái tóc đen dài, nụ cười hiền và đôi mắt trong trẻo...tôi như tái hiện lại hình ảnh bà tôi thuở còn trẻ.


Chiều hôm ấy, tôi theo bà ra ngoài đồng hái rau muống. Mấy cô bác xung quanh nhìn thấy tôi thì cứ tấm tắc khen tôi càng lớn càng dễ nhìn. Tôi cười ngượng, đứng nép cạnh bà. Các cô cười nói:


- Lớn tướng rồi còn xấu hổ gì nữa. Mai mốt dẫn bạn trai về để các bác các cô kiểm duyệt cho.


Tôi cười ngượng, nói thêm mấy câu hỏi thăm rồi giục bà đi hái rau. Hai bà cháu tôi hái được một rổ rau to, bữa tối nay có món rau muống xào thơm ngon hấp dẫn. Buổi tối hai bà cháu thắp đèn, ngồi bên mâm cơm ấm cúng với những món ăn bình dân mà đậm tình quê hương. Bà cháu tôi đang ăn thì có người gọi cổng. Bà tôi nói vọng ra ngoài:


- Ai thế?


- Là cháu, Vũ, con mẹ Hoa ạ.


Bà tôi nghe thấy thế thì vui mừng ra mặt, vội vàng buông đũa bảo tôi ra mở cửa. Tôi đứng dậy, chạy ra ngoài mở cửa cho vị khách kia. Đó là một chàng trai khá trẻ, tay cầm một túi quà to. Tôi lich sự chào anh và mời anh vào trong. Tôi thấy Vũ quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp anh ở đâu. Bà tôi nhìn thấy Vũ thì vui lắm, cứ nhất quyết bảo anh ở lại dùng cơm. Lúc đầu Vũ ngại và từ chối nhưng bà tôi lại càng mời làm anh có phần lúng túng. Tôi thấy thế thì bảo anh:


- Anh ở lại ăn cơm với hai bà cháu em. Hôm nay có món rau muống xào ngon lắm.


- Ngày xưa hai đứa sang nhà nhau ăn cơm suốt. Giờ còn ngại gì.


Vũ lịch sự cảm ơn và đón chén bát từ tay tôi. Còn tôi thì đang băn khoăn " ngày xưa" nào mà bác đang nhắc tới. Cả bữa cơm bà nói chuyện với Vũ rất nhiều, cứ hỏi han hết sức khỏe của bố mẹ anh đến công việc, cuộc sống của anh. Vũ dường như cũng rất thân với bà, anh trò chuyện rất tự nhiên. Tôi còn đang tự hỏi khi nào bà trở nên thân thiết với chàng trai này như thế thì bà đã nói:


- Ơ Vy, cái con bé này, sao anh Vũ đến chơi mà cứ ngồi im thế?


- Bà ơi, cháu...Tôi lúng túng nói mãi không nên câu. Tôi đâu nhớ anh Vũ là anh Vũ nào?


- Chắc Vy quên mất anh rồi- Vũ cười hiền nhìn tôi, ánh mắt phảng phất nét buồn bã.


- Ơ, em...em xin lỗi. Em nhất thời không nhớ ra anh.


Thấy tôi ngượng ngùng cúi mặt xuống, Vũ có vẻ cảm thông. Anh cười và nói:


- Không sao. Cũng lâu quá rồi. Vy trở thành một cô gái xinh đẹp rồi.


Hai má tôi đỏ hồng. Tôi càng nhìn càng thấy anh quen quen, nhưng vẫn không tài nào khiến tôi nhớ ra anh là ai. Bà tôi thấy tôi cứ vòng quanh bèn giục:


- Con bé Vy này, anh Vũ con cô Hoa mà không nhận ra à? Ngày nhỏ mẹ cháu hay dẫn cháu sang nhà cô Hoa chơi đó. Về nhà suốt ngày cứ đòi anh Vũ, anh Vũ suốt.


Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Cô Hoa, anh Vũ...Anh Vũ, cô Hoa...Trời ơi, tôi nhận ra rồi. Là cô Hoa, bạn thân của mẹ tôi. Ngày mẹ và bố tôi còn chưa ly hôn, mẹ tôi thường dẫn tôi đến nhà cô Hoa chơi. Cô Hoa có người con trai lớn hơn tôi hai tuổi, tên là Vũ. Tôi và anh Vũ hồi nhỏ thường chơi đùa với nhau. Đến khi mẹ tôi sang Hàn Quốc, không còn ai đưa tôi sang nhà cô Hoa nữa. Cô thỉnh thoảng cũng đến thăm, nhưng nghe nói về sau cô bị bệnh nên mất liên lạc dần. Anh Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:


- Vy ngày nhỏ thích ăn khế ngọt lắm. Anh có mang khế đến đó.


Tôi lí nhí nói cảm ơn. Tôi thực sự xấu hổ mà. Người ta nhận ra tôi, đến cả bà ngoại cũng nhận ra anh mà tôi lại không nhớ ra anh. Vũ ngồi chơi thêm một lúc rồi xin phép ra về. Tôi đưa anh ra đến cổng. Anh đi được vài bước bỗng dừng chân, quay lại nói:


- Vy à, em làm ở nhà hàng có vất vả không?


Lần này thì tôi cảm thấy dường như Vũ biết khá nhiều về tôi. Thấy tôi mặt tỏ vẻ đầy thắc mắc, anh cười nói:


- Hôm nọ đi ngang qua nhà hàng em làm, anh thấy em đảm đang lắm. Con mèo béo em bế tên Meo Meo thật hả?


- Aaaa, là anh đó hả? Bánh mì ăn có ngon không anh?


Tôi cười đùa mà thực lòng muốn mếu. Không ngờ anh chính là vị khách trong quán ăn hôm nọ. Tôi thậm chí còn tưởng câu hỏi tên tôi kia chẳng qua chỉ là một lời bông đùa. Thì ra anh đã " ngờ ngợ" nhận ra tôi từ lúc gặp nhau ở quán ăn rồi. Tôi ngẩn ngơ mải suy nghĩ, cho đến khi Vũ huơ huơ tay trước mắt tôi, tôi mới bừng tỉnh:


- Anh về đây.


- Vâng, em chào anh- Tôi mỉm cười nhìn Vũ .Anh cũng cười lại nhưng dường như, nụ cười của anh có chút gượng gạo.


Thật ra không chỉ mình Vũ, bản thân tôi cũng có chút ngượng ngùng. Tôi và anh quen nhau từ bé, xa cách bao năm rồi gặp lại. Vũ nhớ tôi còn hình ảnh của anh trong tâm trí tôi lại mập mờ không rõ. Tôi cảm thấy xấu hổ, còn Vũ vì thấy tôi quên anh nên chắc cũng khó chịu trong lòng.


Tiễn Vũ về, tôi leo lên giường nằm đọc sách. Nhìn cái điện thoại nằm chỏng chơ bên cạnh, tôi thở dài. Không biết Minh giờ này đang làm gì, liệu anh có nhớ đến tôi? Tôi có chút mong chờ Minh sẽ tìm cách liên lạc với tôi. Nhưng nếu chúng tôi gặp nhau, chúng tôi có thể nói với nhau những gì? Tôi suy nghĩ miên man một lúc rồi thiếp đi.


Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, bà đã dậy đi chợ từ lúc nào. Tôi đánh răng rửa mặt xong, lúc quay vào nhà thì thấy một đĩa khế trên bàn.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)